“Tôi muốn giữ sự tin tưởng (có thể là ảo tưởng) trong tim tôi, rằng lúc
này, có một người bạn vẫn thỉnh thoảng nghĩ tới tôi, như tôi cũng thỉnh thoảng
nghĩ tới bạn mà đã không bao giờ nói với bạn. Tôi muốn tin rằng giữa những người
chưa bao giờ thực sự “biết” nhau vẫn có thể có những yêu thương không phụ thuộc
vào bất cứ ràng buộc hay hứa hẹn hữu hình nào. Tôi muốn tin vào những thứ
“duyên” không đi kèm “phận” hay “số” mà do chúng ta tạo ra với nhau bằng tình cảm.
Tôi muốn tin rằng những gì chúng ta đã gieo xuống, dù chậm, nhất định sẽ nảy mầm
và ra trái đúng như cái hạt mầm đã gieo. Như sau mùa đông dài, nhất định phải
là mùa xuân; tôi mong tất cả các bạn tôi, dù ở bất cứ đâu trên trái đất vào lúc
này, cũng vẫn giữ trong tim cảm giác thanh xuân của những năm tháng tuổi trẻ –
cái thời mà mọi thứ đều dễ dàng, buổi sáng sớm một ngày bất kỳ có thể đừng dậy
nói lời tạm biệt mà đi không lưỡng lự hoặc nhìn tuyết trắng trời mà mỉm cười rồi
hít vào và thở ra một hơi thật dài, cho hơi nước bay lên trong buổi sớm.”
0 nhận xét:
Post a Comment