vilamwriter vilamwriter vilamwriter vilamwriter
1 2 3 4

Monday 6 November 2017

Moon River



Moon River wider than a mile
I'm crossing you in style someday
Oh dream maker you heartbreaker
Wherev er you're going I'm going your way

Two drifters off to see the world
there's such a lot of world to see
We're after the same rainbows end
Waiting round the bend
My huckleberry friend Moon River and me

(Moon River off to see the world
there's such a lot of world to see)
We're after the same rainbows end
Waiting round the bend
My huckleberry friend Moon River and me 


Và rồi tôi đang ngồi ở đây, bên bậu cửa sổ rộng từ tầng 8, nhìn xuống những dòng xe cộ và dòng người tấp nập trên con phố đông đúc, vừa lắng nghe những giai điệu lãng mạn từ đĩa nhạc Andy William và tận hưởng một cảm giác thư thái thanh bình rất thành thị. Tôi nhìn trân trân xuống những chiếc xe bus, những chiếc taxi, ô tô con và motor chạy trên phố, tất cả theo một nhịp điệu đều đều lướt qua trong con mắt tôi. Rồi đèn điện bắt đầu bật sáng báo hiệu một ngày sắp tàn, chúng phản chiếu lên những dòng xe, hắt vào mắt và tạo nên những ảo ảnh lóe lên vẫn theo một nhịp điệu đều đều như cũ. Tôi có cảm giác hơi khó chịu, và bất giác phát hiện ra mình đã đứng bên cửa sổ khá lâu. Đồng hồ đã điểm 6h chiều. Đứng khá lâu và không nghĩ gì cả, chỉ nhìn và nghe nhạc. Có vẻ như việc luyện tập thiền định thường xuyên đã có tác dụng tốt với trí não của tôi. Bây giờ tôi có khả năng giữ được trạng thái "không làm gì cả" theo đúng nghĩa của nó, chứ không còn bị ám ảnh bởi những ý nghĩ dài dẵng tơ vò như trước.

(Trích sách "Giữa trời và đất là tình yêu" - vilam)

Nhưng bây giờ tôi lại bất chợt cảm thấy khó chịu, một cảm giác khó chịu mơ hồ. Thả mình xuống chiếc ghế sofa màu chocolate nhạt. Với tay rót một cốc trà gừng nóng. Tôi bắt đầu nhớ đến những bóng người - những người đã từng đi qua cuộc đời mình, và theo một cách của riêng họ - đã để lại một dấu ấn nào đó trong lòng mình. Tôi nhớ lại những nơi chốn, những bản nhạc, những câu chuyện trò bên tách trà nóng hay những buổi chiều đầy gió ngoài công viên. Tất cả hiện ra theo một thứ tự lộn xộn, chúng chao đảo, chông chênh và lặn ngụp trong tâm trí. Tôi nhìn thấy lại đôi mắt nâu lấp lánh của người đàn ông đó - đôi mắt ẩn chứa cả ánh nắng rực rỡ  và những giọt mưa tháng Sáu, có lẽ vì thế mà nó đẹp. Tôi nghe thấy giọng cười  sảng khoái của một tâm hồn khác - tiếng cười mà nếu  như bạn  được nghe thấy nó trong một ngày mưa, bạn sẽ chẳng còn thấy một gợn mưa u ám nào hết nữa ấy. Tôi nhớ nó biết bao. Cảm giác này đã trở nên quá quen thuộc với tôi trong nhiều năm nay, cái cảm giác nhoi nhói đó, nó gọi là gì nhỉ? Nhức nhối? Có lẽ. Tại sao tôi phải chịu đựng nỗi nhớ cô độc này? Làm điều gì một mình cũng thích, chỉ trừ việc tương tư. Không có gì khổ sở hơn một nỗi tương tư cô độc một chiều cả. Tôi cảm thấy hơi bực mình, cầm điếu thuốc gạt mạnh tàn vào con búp bê Matrioska để trên bàn. Tôi không hề biết hút thuốc, chỉ là có vài điếu như một thứ thuốc dự phòng cho những khi nỗi nhớ bất chợt đánh úp tôi không báo trước. Một người bạn đã tặng con Matrioska cho tôi như một món quà khi tôi chuyển tới sống ở thành phố này. Người đó nói con búp bê này có thể mở ra đóng vào, nó bé nhỏ thế thôi nhưng có thể cất giữ hộ mình rất rất nhiều thứ quý giá. Mà thứ quý giá với tôi, chỉ có kỉ niệm mà thôi. Lần biết đến vị điếu thuốc đầu tiên trong đời – cái hồi tôi mới chuyển tới sống ở đây, tình cờ thế nào nó lại trở thành gạt tàn bất đắc dĩ của tôi - nơi tôi cất giữ những nỗi nhớ của mình theo tàn thuốc. Chẳng hiểu sao tôi cứ sợ nó bay mất, tàn thuốc ấy. Đằng nào cũng phải đổ đi, nhưng tôi cứ muốn giữ nó lại thêm một chút, một chút. Cũng như nỗi nhớ, hay kỉ niệm.
Từ đĩa nhạc đang chạy những giai điệu của bài Moon River
Two drifters off to see the world
there's such a lot of world to see
We're after the same rainbows end
Waiting round the bend
My huckleberry friend Moon River and me
"Hai kẻ lang thang trôi dạt trong thế giới này, một thế giới có quá nhiều điều để khám phá, mình cùng đứng ở hai phía cầu vồng, đợi chờ sau đường cong ấy, Moon River bạn thân yêu của tôi, và tôi..."

Tôi lẩm nhẩm những câu hát và bất giác cảm thấy dễ chịu trở lại. Cảm giác lãng mạn, dù chỉ là một mình, bao giờ cũng khiến tôi thoải mái và nhiều cảm hứng. Dù sao thì đổi lại cái cảm giác tương tư cô độc bằng cảm giác lãng mạn cô độc thì cũng không đến nỗi tệ. Ít ra tôi vẫn còn có nó để bấu víu vào trong sự trôi dạt vô biên của mình trong tháng năm. Ôi bạn thân yêu của tôi, ngày nào chúng ta sẽ lại chạm nhau một lần nữa trong tinh cầu trôi dạt này?


0 nhận xét:

Post a Comment