vilamwriter vilamwriter vilamwriter vilamwriter
1 2 3 4

Thursday 28 December 2017

Lâm Đại Ngọc và Táng hoa từ


Nàng họ Lâm. Tên Ngọc. Dáng vẻ nhỏ bé trái ngược với cái tự đệm Đại của nàng.
Nàng đẹp mong manh u uẩn, cảm xúc như sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một tác động của thế giới bạo tàn này đều khiến nó âm vang một giai điệu sầu bi đa cảm. Nàng vong thân phiêu dạt như cánh hoa rơi rụng, vừa cảm cảnh cho nỗi cô độc của mình vừa không muốn hoà vào dòng đời cuộn chảy xô bồ mà đánh mất cốt cách phong lưu. Nàng không cố tình cô độc. Nàng vẫn nói vẫn cười, vẫn trêu đùa mua vui, không bao giờ tách mình khỏi những cuộc vui của thiên hạ. Vẫn yêu thương. Vẫn hoà đồng. Đồng thời vẫn nhận thức sâu sắc sự cô độc triền miên của mình. Nó đã là một phần trong tính cách của nàng, trong hơi thở, trong giọt mồ hôi, nước mắt, trong dòng máu đong đầy nơi huyết quản. Nàng không trốn tránh sự cô độc của mình. Nàng tận hưởng nó, tận hưởng cái bản ngã rất riêng biệt ấy với niềm khoái cảm tự thân, tận hưởng cái khí chất thiên tư mà người đời cho là khó hiểu, tận hưởng những xúc cảm phóng khoáng phong du mà trời đất đã truyền cho Giáng Châu năm ấy. Nàng tận hưởng mọi thứ, và viết thành những dòng thơ, kết thành những dòng châu lệ. Nàng bản Mộc, sinh ra từ đất, chết cũng về đất, nên nàng chôn hoa vào đất, không cho những cánh hoa dính bụi trần nước đục. Nàng bản Mộc, nên chẳng có được mối kim ngọc lương duyên. Duyên tình thì có mà phận thành thì không. Người như nàng, cô đơn đã trở thành bản tính, dù yêu ai, ở bên ai, gắn bó với ai cũng vẫn cô đơn. Nàng nhận thức sâu sắc số phận cô độc của mình. Nàng chấp nhận nó, với sự nhẫn nại, thanh thản, thư nhàn toát ra từ dáng vẻ của mình, chẳng khác nào Giáng Châu xưa rong chơi khắp cõi trời Ly Hận, đói thì ăn quả Mật Thanh, khát thì uống nước bể Quán Sầu. Nàng vẫn thế, bao năm rồi, dẫu không ai hiểu, nhưng nàng vẫn thế, vẫn thế thôi.



  


Táng hoa từ 

Hoa tạ hoa phi, phi mãn thiên
Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên
Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ
Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm.
Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ
Sầu tự mãn hoài vô thích xứ
Thủ bả hoa sừ xuất tú khuê
Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.
Liễu ti du giáp tự phương phi
Bất quản đào phiêu dữ lý phi
Đào lý minh niên năng tái phát
Minh niên khuê trung tri hữu thuỳ.
Tam nguyệt hương sào dĩ luỹ thành
Lương gian yến tử thái vô tình
Minh niên hoa phát tuy khả trác
Khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh!
Nhất niên tam bách lục thập nhật
Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức
Minh mị tiên nghiên năng kỷ thì
Nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
Hoa khai dị kiến lạc nan tầm
Giai tiền muộn sát táng hoa nhân
Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái
Sái thượng không chi kiến huyết ngân.
Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn
Hà sừ quy khứ yểm trùng môn
Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ
Lãnh vũ xao song bị vị ôn.
Quái nùng để sự bội thương thần
Bán vị liên xuân bán não xuân
Liên xuân hốt chí não hốt khứ
Chí hựu vô ngôn khứ bất văn
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát
Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn
Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu
Điểu tự vô ngôn hoa tự tu
Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực
Tuỳ hoa phi đáo thiên tẫn đầu
Thiên tẫn đầu, hà xứ hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt
Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu
Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ
Bất giao ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ nùng thu táng
Vị bốc nùng thân hà nhật táng
Nùng kim táng hoa nhân tiếu si
Tha niên táng nùng tri thị thuỳ
Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc
Tiện thị hồng nhan lão tử thì
Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão
Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.

BẢN DICH: NHÓM VŨ BỘI HOÀNG
Hoa bay hoa rụng ngập trời, 
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa? 
Đài xuân tơ rủ la đà, 
Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài. 
Kìa trong khuê các có người, 
Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ. 
Vác mai rảo bước bước ra, 
Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này? 
Vỏ du tơ liễu đẹp thay, 
Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà. 
Sang năm đào lý trổ hoa, 
Sang năm buồng gấm biết là còn ai? 
Tháng ba tổ đã xây rồi, 
Trên xà hỏi én quen người hay không? 
Sang năm hoa lại đâm bông, 
Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ? 
Ba trăm sáu chục thoi đưa, 
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây. 
Tốt tươi xuân được mấy ngày, 
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu. 
Nở rồi lại rụng đi đâu, 
Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn. 
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn, 
Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi. 
Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi, 
Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh. 
Ngả người trước ngọn đèn xanh, 
Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn. 
Mình sao vơ vẩn từng cơn? 
Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi? 
Thương khi đến, hờn khi đi, 
Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi. 
Ngoài sân tiếng khóc rầm rì, 
Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim. 
Hồn kia lảng vảng khôn tìm, 
Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng 
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh, 
Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi! 
Nào đâu là chỗ chân trời, 
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa? 
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy, 
Chọn nơi cao che đậy hương tàn. 
Thân kia trong sạch muôn vàn, 
Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ. 
Giờ hoa rụng có ta chôn cất, 
Chôn thân ta chưa biết bao giờ. 
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ, 
Sau này ta chết, ai là người chôn? 
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn, 
Cũng là khi khách hồng nhan về già 
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua, 
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!
Thơ dẫn nguồn từ: thivien.net

0 nhận xét:

Post a Comment