Tôi vốn không đọc nhiều văn học Việt Nam hiện đại lắm, nên vốn hiểu biết về các tác giả cùng thời không nhiều. Chỉ có một vài người vô tình khiến tôi quan tâm và hứng thú vì nhận thấy họ chia sẻ nhiều giá trị với mình. Một trong số đó là chú Trần Tiễn Cao Đăng. Đọc một bài chia sẻ của chú trên mạng, tôi rất thích và đồng tình rằng nó chính là điều mình theo đuổi. Vì thế nên tôi có ghi lại ở đây, như một sự lưu giữ những trải nghiệm đồng điệu vậy.
Về việc viết:
> Tiêu chí cao nhất để phân định nghệ thuật đích thực và nghệ thuật thương mại là hàm lượng nhân tính bên trong nó. Một tác phẩm nghệ thuật đích thực thì sẽ khiến con người không thể không suy nghĩ, tự chất vấn những niềm tin của mình từ trước tới nay và không nhiều thì ít “trở thành một người khác”, với một sự đổi mới trong tư duy theo hướng tích cực. Đó là điểm cơ bản của nhân tính, cái nhân tính mà theo quy ước chúng ta hiểu là “thứ khiến con người cao hơn mọi loài”.
> Tôi viết là để tự tiến hóa, để tự định nghĩa mình. Tôi viết là để có tiếng nói của riêng tôi về cái đẹp và nỗi đau – của những thực thể, hữu sinh hay vô sinh, không tự nói hoặc không có cơ hội nói về cái đẹp và nỗi đau của mình.Về Sống:
> Phụ nữ thế nào là lý tưởng với tôi ư? Nàng đẹp, thông minh, tinh tế, mạnh mẽ, “đầy nhục cảm”, dịu dàng, vị tha. Xác suất rất cao là cả đời bạn không gặp nàng. Nhưng nàng có thật. Một điều kỳ diệu, có thể nói vậy. Điều quan trọng hơn thế là ta cầu chúc hạnh phúc và bình an cho cả những người phụ nữ chỉ gần với chỗ lý tưởng, những người chiếm số đông nữ giới. Và yêu họ chẳng khác gì họ là những phụ nữ lý tưởng, bởi vì chính họ, những phụ nữ “bất toàn” đó, mới là phần cơ bản của thực tại. Con người cần như vậy: luôn mong nhớ cái toàn hảo và luôn biết hòa hợp với cái bất toàn.
> Tôi đánh giá cao người đàn ông có thể đi một cách tự nhiên, bình tâm, lâu dài, không hy vọng, bên một phụ nữ mà anh yêu say đắm nhưng cô ấy chỉ coi anh là bạn. Nếu anh sẵn sàng làm tất cả những gì có thể khi cô ấy cần, không mong được đền đáp – đó là một phương diện của khả năng vượt bản tính người, bởi hành động vị lợi là một bản tính tự nhiên của con người.
> Những gì có thật nhất là những gì ta không thấy được – ít nhất là không thể thấy bằng mắt thường. Vũ trụ sinh ra ta có vô số thứ ngoài khả năng nhận biết của ta. Đừng biến lý tính và tư duy khoa học thành thứ cầm tù mình. Mở rộng tâm trí, không phủ nhận những gì ta chưa biết. Ta cần phải lớn hơn công cụ của ta.
> Tôi không có con, nhưng nếu có, tôi sẽ dạy chúng lớn lên trở thành những người không coi rẻ sinh mạng của bất cứ loài nào khác vì lý do đơn giản rằng nó không thuộc loài người. Với tôi, đó là chỗ cao nhất mà con người tương lai phải đạt tới.
> Đức khiêm nhường ngày càng là một phẩm chất hiếm khi được những người làm cha mẹ truyền lại cho thế hệ trẻ. Bằng sự chiều chuộng quá đáng khiến đứa trẻ tự cho mình là trung tâm vũ trụ, các ông bố bà mẹ đã giết chết hạt mầm của sự khiêm nhường ở con người tương lai kia.
> Trên thế gian có rất ít thứ đáng cho ta cúi đầu. Trong số đó có cái đẹp thuần khiết và hành động vô ngã.
> Tôi kính trọng những người nhất tâm đi theo đường mình đã chọn kể cả khi con đường ấy không thể cho họ tiền bạc và quyền lực.
> Đức khiêm nhường ngày càng là một phẩm chất hiếm khi được những người làm cha mẹ truyền lại cho thế hệ trẻ. Bằng sự chiều chuộng quá đáng khiến đứa trẻ tự cho mình là trung tâm vũ trụ, các ông bố bà mẹ đã giết chết hạt mầm của sự khiêm nhường ở con người tương lai kia.
> Trên thế gian có rất ít thứ đáng cho ta cúi đầu. Trong số đó có cái đẹp thuần khiết và hành động vô ngã.
0 nhận xét:
Post a Comment