Ngày sinh nhật Mẹ.
Đã lâu rồi con không được tổ chức sinh nhật cùng Mẹ nữa. Cũng lâu rồi con không được nói chuyện với Mẹ nữa. Con bỗng chợt nhận ra rằng nếu lâu ngày không được nói chuyện với một người, mình sẽ dần dần quên mất giọng nói của người đó như thế nào. Con có cảm giác những thanh âm thân thương ấy của Mẹ rồi sẽ dần dần phai nhạt và tan biến vô vọng trong trí nhớ vốn đã tệ hại của con. Và rồi sẽ đến một ngày, con không còn thể hình dung trong trí não của mình tiếng nói của Mẹ nữa. Con sẽ không thể giả vờ ngồi nói chuyện với Mẹ rồi tự tưởng tượng ra Mẹ sẽ trả lời như thế nào nữa. Điều ấy khiến con có một cảm giác nhoi nhói khó tả. À bỗng nhiên con cũng nhớ đến câu nói của Anne Shirley rằng: có mọi thứ thật nhàm chán, khi người ta không có một thứ gì đó, họ có thể tưởng tượng ra, và như thế thì sẽ giúp kích thích trí tưởng tượng cho phong phú hơn, đầu óc sẽ bay bổng hơn, đại khái thế. Một câu nói an ủi ấy mà, dành cho những mất mát không bù đắp được.
Nhưng con nhớ tới một thứ Mẹ đã để lại cho con: đôi bông tai ngọc trai rất đẹp. Có lẽ từ nay con sẽ đeo nó, như thế con sẽ luôn có cảm giác Mẹ ở kề bên để lắng nghe con nói, đồng thời Mẹ có thể nói bất kì điều gì với con vào bất kì lúc nào, chẳng hạn như khi Mẹ nhìn thấy con sắp sửa gây ra tai họa gì đó thì Mẹ có thể nhắc nhở con ngay được. Có lẽ đôi bông tai này sẽ là một vật liên lạc thần kì giữa con và Mẹ đấy! Giống như một thứ ám hiệu, một phương thức liên hệ khi cần kíp, như là đốt pháo sáng lên trời vậy đó.
Vậy con báo với Mẹ như thế để Mẹ biết nhé!
Yêu và nhớ Mẹ nhiều!
0 nhận xét:
Post a Comment