Hờ hững, lững lờ, khung cửa sổ
Chợt khẽ mở trong một chiều đầy gió
Đón nắng lùa, đón mùa lạnh mới
Có bóng trái tim tựa cửa đứng trông ra
Hé nhẹ đôi mắt nâu lung linh màu nắng
Lấp lánh ánh cười tỏa rạng nếp khe thưa
Mà sao tôi vẫn thấy, trong ấy, ánh mắt nâu
Một nỗi buồn đau sâu hàng thế kỉ?
Mình cách nhau chỉ sau một ô cửa
Có lẽ thật gần, có lẽ cũng thật xa
Tự hỏi lòng mình phải làm gì đây nhỉ?
Để vỗ về nỗi buồn sau bóng kính mơ hoa
Thôi thì cứ để tôi lại gần, tựa mình vào khung cửa
Bồng bềnh nhẹ hát khúc ru đêm trăng tỏ
Và chỉ cần một ô vuông còn để ngỏ
Kéo mối duyên mình dài mãi trăm năm…
(mấy dòng vẩn vơ lăng nhăng chạy trong đầu hôm nay lúc mình đang quét dọn và lau bụi cửa sổ :)))
0 nhận xét:
Post a Comment