vilamwriter vilamwriter vilamwriter vilamwriter
1 2 3 4

Monday 1 July 2013

Tình đầu 19

Và giờ thì tôi lại ngồi đây, trong tiếng nhạc du dương của Nat King Cole, đắm chìm trong sự ngọt ngào và đau đớn rực rỡ của cái gọi là những Giấc Mơ. Tôi vẫn suy nghĩ về mối tình có-đầu-có-cuối mà mình vừa kết thúc, và bất chợt nhớ về mối tình không-đầu-không-cuối mà tôi từng có (hoặc tự cho là mình có) cái hồi tôi mới 19 tuổi, đại học năm thứ hai. Mọi chi tiết nhỏ nhất dường như hiển hiện trước mắt tôi như chúng mới vừa xảy ra hôm qua.


Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác lần đầu chúng tôi đi lướt qua nhau, khi ấy chỉ có tôi biết mặt anh, còn anh chưa biết tôi. Lần thứ hai chạm mặt, đó là hôm chúng tôi đang ở hội trường lớn trong trường đại học để dự một cái lễ gì đó mà tôi là một trong số các sinh viên sẽ lên nhận giải thưởng. Anh tiến tới từ phía sau chạm vào tôi, và lần thứ hai tôi nhìn khuôn mặt anh, cũng một cảm giác ấy, như có một liên kết bất thần nào đó... Chúng tôi đã từng nói chuyện với nhau về nhiều thứ, và có một điều kì lạ là những mẩu đối thoại ngắn ngủi nhưng sao tôi vẫn nhớ được từng chữ, anh đã hỏi tôi những gì, và tôi đã nói gì, và cảm giác thích thú ra sao...Và đó là lý do tôi tin vào Love at first sight đến thế. Tôi nhớ có một đợt tôi chi nghe bài "Don't know much"  và "It is you I have loved". Hóa ra chúng vẫn ở đây, chưa từng bị mất đi. Có môt khoảng thời gian dài tôi dường như chẳng có một ý niệm nào về việc đã từng quen một người như thế, thế mà rồi hóa ra tôi vẫn nhớ mọi thứ. Những khoảnh khắc từng là  đặc biệt thì sẽ mãi mãi còn trong tiềm thức của  chúng ta.

Unforgetable
"Unforgettable in every way
And forever more, that's how you'll stay
That's why, darling, it's incredible
That someone so unforgettable
Thinks that I am unforgettable too..."







Nhưng rồi chúng tôi đã để lạc mất nhau. Từ lúc nào? Tôi không hiểu nổi nữa. Chúng tôi, khi ấy, quá trẻ, và quá dại khờ. Chúng tôi nghĩ rằng thời gian còn dài,  và còn nhiều người nữa chúng tôi có thể gặp, như thế này cũng chẳng có gì quá đặc biệt. Chúng tôi chưa trải qua đủ vấp váp và đớn đau, để biết rằng cái cảm giác tương hợp và liên kết này chẳng dễ dàng gì tìm được trong cái thế giới 7 tỉ người vội vã gấp gáp và hỗn độn này. Không, chẳng dễ chút nào. Nhưng chúng tôi còn quá trẻ, và quá dại khờ...


Too young
"They try to tell us we're too young
Too young to really be in love
They say that love's a word
A word we've only heard
But can't begin to know the meaning of
And yet we're not too young to know
This love will last though years may go
And then some day they may recall
We were not too young at all..."



Tôi và anh đều dần trưởng thành. Và ra trường. Tôi nhớ cái hồi lễ tốt nghiệp, tôi đã xem clip bài Friend forever, và tôi đã nhớ tới anh. Nhưng khi ấy, tôi vẫn dại khờ, và vẫn tin rằng rồi mình sẽ tìm thấy một người như vậy thôi, và rằng chúng tôi gặp nhau chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên.

Nhưng có thật vậy không?

Tôi đã hẹn hò với nhiều người, yêu quý nhiều người, họ đều là bạn tốt, những anh bạn tốt, có thể nói vậy. Nhưng tôi không còn tìm thấy cái cảm giác hoàn hảo ngày nào nữa. Tôi đành tự viện dẫn lý do rằng cái ngày đó, chưa đầy 20 tuổi, thì mộng mơ và dễ xúc động cũng là điều dễ hiểu. Giờ tôi đã lớn rồi thì phải yêu khác đi chứ, sao còn bấu víu vào cảm giác thơ mộng trẻ con ngày ấy nữa?

Nhưng rồi, tôi gặp một người, trong một chuyến du lịch. Một người mà tôi tin tưởng rằng sẽ tìm được lại cảm giác tri kỉ đẹp đẽ đó. Nhưng một lần nữa, giấc mộng của tôi đã vỡ tan tành. Tôi rơi vào một hố sâu tuyệt vọng về ý niệm sẽ tìm lại được "ánh sáng xanh" chỉ có trong quá khứ ấy. Tôi giống Jay Gatsby biết mấy. Tôi thương Gatsby - a great dreamer...Nhiều lúc tôi tìm thấy mình nằm giữa đêm tối, với những vết rạn nhức nhối trong lồng ngực, tưởng chừng như mình có thể tan biến vào không khí bất cứ lúc nào. Và chiếc gối ôm trở thành một cái cọc mà tôi bám chặt lấy mỗi đêm, cố ngăn mình không bị trôi tuột đi trong những cơn ảo mộng do mình tưởng tượng ra. Tôi níu lấy đời, hay đời níu lấy tôi?

It was just fascination
"It was fascination
I know
And it might have ended
Right then, at the start
Just a passing glance
Just a brief romance
And I might have gone
On my way
Empty hearted..."



Một kẻ như tôi, lãng mạn vô phương cứu chữa, cố chấp, luôn tin vào những thứ không thể chạm tới được, cái thế giới của riêng tôi, nơi mà tôi vẫn cố tình để mình đi lạc vào đó, và bướng bỉnh tin rằng thế giới thực cũng như vậy. Và thật đau đớn biết mấy những giây phút tôi chợt nhận ra đó chỉ là một Thế Giới Trong Gương mà thôi, Alice à, Alice à... đau đớn lắm đấy...Nhưng làm sao tôi có thể sống được, trong một thế giới trần trụi, tẻ nhạt, thường thường thế này? Tôi không cần sống lâu. Tôi chỉ muốn sống rực rỡ...

0 nhận xét:

Post a Comment