Cuối cùng thì, các bạn ạ, mình vẫn chẳng biết tình yêu là gì.
Để nói cho có đầu có cuối, đầu tiên phải nói là mình có sở thích nghiên cứu, tại vì có sở trường là hay lan man nghĩ ngợi suy suy tưởng tưởng, một vấn đề cứ phải lật đi lạt lại lật trái lật phải coi nó vặn vẹo tròn méo ra sao. Ở trường học thì mình đã từng làm 3 đề tài nghiên cứu, gồm 2 khoá luận và 1 nghiên cứu khoa học ( mà đã đạt 2 điểm loại A và 1 giải nhất toàn trường, 1 giây cho quảng cáo hihi :))) , còn ở trường đời thì mình có một chủ đề nghiên cứu trọn đời mà mình yêu thích, đó là tình yêu. Mình yêu đủ kiểu người, nhiều kiểu background khác nhau, giới tính khác nhau, có người yêu lâu có người yêu thời gian ngắn, không nhiều lắm nhưng đại khái trí nhớ hạn hẹp chỉ cho phép mình đến giờ nhớ được vài người. (Thì muốn hiểu được đối tượng nghiên cứu, ta phải nhìn nó từ nhiều góc nhìn khác nhau mà, và sẵn sàng tham gia những cuộc phiêu lưu nữa.) Mỗi người có một thế giới thật riêng biệt, một cách nói chuyện thật đặc biệt, và cảm xúc mà mỗi người khiến ta cảm thấy cũng thật chẳng thể lẫn lộn. Mỗi thế giới ấy khiến ta bừng lên bao niềm vui khám phá, làm ta băn khoăn họ đang nghĩ gì, cảm thấy gì về mình, tại sao họ hành xử kì lạ thế, chả hiểu nổi, rồi thì lại quay về phân tích tâm trạng của chính mình, soi chiếu người ấy vào mình, và ngược lại, tự hỏi mình đã làm gì thế nhỉ, tại sao mình tự huyễn hoặc bản thân thế, có phải mình đã tưởng tượng ra tình yêu này, có phải nó là một giấc mộng đẹp,...cứ thế ta cuốn mình vào một cơn lốc ái tình, có thể dữ dội hơn nhiều so với cái vẻ trầm tĩnh vốn có của ta nhiều lắm. Và thế rồi ta nhận ra thế giới của người khác thật khó hiều, thôi quay về với thế giới xinh đẹp dễ chịu dễ hiểu của mình vậy. Đấy, sau chừng ấy năm, và cả sau khi viết xong cả một cuốn sách về tình yêu, mình vẫn chả hiểu tình yêu là cái gì cả.
Đúng là người ta nói càng học càng dốt, càng ngâm cứu càng chẳng hiều gì vì vấn đề ngâm cứu rộng lớn quá. Bây giờ mình chẳng hiểu thế nào mới là yêu và thế nào gọi là người yêu. Sao ta cứ phải đóng chai dãn nhãn cho những mối quan hệ của mình thế. Cuối cùng thì cái mình cần chẳng phải là sự đồng điệu thôi sao? Ta cần gì một danh phận dành cho nhau, cần gì phải hỏi " what am I to you?", chỉ cần trái tim mình cảm thấy rằng "to me you are the sea, vast as you can be, deep as the shade of blue" thôi, chỉ cần cảm nhận được sự thanh bình bao la biển cả ấy khi ở bên nhau thôi. Chẳng phải đã là mãn nguyện lăm rồi hay sao? Cần đâu sự chiếm hữu, cần đâu lời cam kết. Chỉ cần ta giữ nhau đến trọn đời, và tin rằng sẽ thấy nhau ở cuối con đường.
Có lẽ mình sẽ còn phải nghiên cứu đề tài này cho tới cuối đời thì mới khám phá hết những điều kì thú của nó. Sẽ có niềm vui, sẽ có niềm đau, nhưng cứ tận hưởng cái gọi là "trải nghiệm trên đường đi", có gì đâu, nhỉ?
0 nhận xét:
Post a Comment